Cô chôn chặt nỗi đau âm ỉ trong lòng, nhiều đêm nỗi đau như
cào xé tâm can cô khi cô biết gia đình anh sắp chuyển đi. Bạn cô nói đã đặt cọc
căn hộ ấy. Cô sẽ xa anh thêm lần nữa. Và có thể lần này là vĩnh viễn. Nhân
không hề nhận ra cơn bão lòng thốc xoáy tâm can cô.
- Hôm nào rảnh
rảnh, mình đi đâu đó đi. Đã lâu chúng ta không hẹn hò.
…

- Này, em đang
nghĩ đi đâu thế? Không nghe anh nói gì à? – Nhân gõ cái thìa “cách cách” lên miệng
cốc nước cam của Vy khiến cô giật mình ngoảnh ra. Vy cười ngượng nghịu.
- Anh bảo gì em
cơ?
- Em không nghe
anh nói thật à? – Nhân lắc đầu khe khẽ
- Anh bảo hôm
nào chúng mình hẹn hò đi. Ngồi với anh mà đầu óc em để đi đâu vậy?
- Tại em đang
nghe bài hát. – Vy cười trừ. – Mà chẳng phải mình đang hẹn hò đấy thôi anh?
- Không, ý anh
là hai đứa mình đi đâu đó, cùng vui chơi, cùng chia sẻ. Lâu rồi, anh không đi
cùng em
Những lời của Nhân trôi qua tai trái rồi vòng sang tai phải
Vy và thoát ra ngoài theo làn gió nhẹ. Cô chống cằm đăm chiêu, cảm tưởng như
đang bị thôi miên theo bài hát. Suốt ngày hôm nay, cô nghe Trưa vắng qua giọng ca
day dứt của Mỹ Linh không biết bao lần. Lời bài hát là cả trời tâm trạng trong
cô.
Vẫn biết mây trời bay là bay đi mãi
Vẫn biết anh chẳng như lời anh vẫn nói
Vẫn thương thật nhiều
Vẫn yêu thật nhiều
Vẫn luôn chờ mong
Dù trưa nay phố biển không có anh…
***
Người ta có thể yêu bao nhiêu lần trong đời và yêu một người
trong bao lâu? Phải chăng tình yêu sống bằng nỗi nhớ và dù xa cách bao lâu, bao
nhiêu dặm dài chăng nữa, nỗi nhớ tình yêu cũng sẽ đưa con người ta trở về bên
nhau?
Ai đó từng nói tình yêu chỉ có một, còn những thứ na ná tình
yêu thì nhiều lắm.
Nếu những gì Vy có với anh là tình yêu đích thực, thì tình cảm
giữa cô và Nhân là gì đây? Cô không phủ nhận rằng cô đã yêu Nhân, yêu tha thiết,
và Nhân cũng vậy. Họ đã có những phút giây thật hạnh phúc bên nhau.
Mùa Thu thứ năm cô xa anh, cũng là mùa Thu thứ năm cô có
Nhân bên cạnh. Song, cô đến với Nhân không phải để tìm quên anh.
Ngày ấy, dù khổ đau, dù nhớ thương anh quay quắt, nhưng
chính cô là người quyết định rời xa anh. Phút giây đó, cô mới hiểu rằng, đôi
khi, người ta chia tay không phải vì đã hết yêu nhau.
Cô yêu anh bằng tình yêu trong trắng đầu đời. Anh hơn cô nhiều
tuổi đời, hơn cô khoảng thời gian từng trải, lang bạt đó đây. Bao nhiêu người
con gái đã đi qua anh, cô không thể biết.
Song, điều đó chỉ càng khiến cô thấy thương anh hơn. Thương
người đàn ông leo qua bao con dốc tình vẫn một mình trên đường đời lẻ bóng. Cô
hơn anh tháng năm tuổi trẻ, hơn anh cái ước mơ hoài bão rực cháy trong tâm. Cô
đã từng đặt nhiều câu hỏi làm chướng ngại vật cho tình yêu của hai người. Nhưng
rồi cô nghĩ cô có thể đạp bằng tất cả vì cô yêu anh.
Giờ đây, cô vẫn không biết tại sao cô lại lựa chọn ra đi khi
lửa yêu trong tim cô còn nồng nàn. Những ngày tháng xa anh, cô gần như quỵ ngã.
Nhân đã đến bên cô bằng tình cảm dịu dàng, ấm áp. Nhân cho cô thấy được tình
yêu sâu sắc, không mong chờ, không đòi hỏi.
Chính điều đó khiến cô mở rộng tim mình với Nhân. Cô yêu
Nhân bằng tình yêu chân thành. Trong lãng quên yên tĩnh, đôi lần cô thầm cầu
mong có người con gái yêu anh thật nhiều như cô từng yêu anh, người ấy sẽ thay
cô ở bên anh như điều mà con tim cô không đủ mạnh mẽ để chọn lựa.
Hẳn là cô sẽ bình tâm với cái mong ước ấy nếu không có một
ngày anh xuất hiện trước cô. Gia đình nhỏ của anh trở thành hàng xóm của cô
trên cùng một tầng của khu chung cư. Cô còn nhớ như in cái cảm giác lần đầu cô
đứng sững lại, chôn chân trước cửa nhà anh khi nghe vọng ra bài hát Gió vô
tình.
Từ ngày mình xa nhau anh vẫn chưa quên em một ngày
Từ ngày mình xa nhau anh vẫn nhớ mãi bóng hình em.
Có những lúc anh muốn cố quên em cho tim thôi buồn
Nhưng sao anh vẫn nhớ trong từng giấc mơ…
Bài hát đầu tiên anh tặng cô. Nó từng cho cô linh cảm về một
kết cục buồn giữa cô và anh. Mãi sau này, khi anh sẻ chia với cô về mối tình đầu,
cô mới hay rằng, lần đầu chạm mắt cô gợi cho anh nhớ về tình yêu trong sáng đầu
đời với một nữ sinh văn khoa hiền dịu.
Phải chăng Gió vô tình là dành cho chị ấy? Anh đến bên cô bằng
tình yêu thiết tha và đằm thắm. Nhưng giờ đây, anh đã có hạnh phúc của riêng
mình. Nhìn cái cách anh nâng niu đứa con gái bé bỏng, cô biết cô không có quyền
đánh cắp niềm vui ấm áp đó. Cô vẫn đi về với chiếc kính nâu và cái khẩu trang
che kín mặt.
***
Cô chôn chặt nỗi đau âm ỉ trong lòng, nhiều đêm nỗi đau như
cào xé tâm can cô khi cô biết gia đình anh sắp chuyển đi. Bạn cô nói đã đặt cọc
căn hộ ấy. Cô sẽ xa anh thêm lần nữa. Và có thể lần này là vĩnh viễn. Nhân
không hề nhận ra cơn bão lòng thốc xoáy tâm can cô.
Ngoài Nhân ra, cô chẳng buồn trò chuyện với ai. Nhưng ngay cả
Nhân lúc này, cô cũng không muốn.
“Sao em tắt máy hoài vậy? Em đóng cửa viết văn ư?” - Nhân lo
lắng sau những cuộc gọi cho cô chỉ có nhân viên tổng đài trả lời.
“Em ra Nha Trang rồi. Em muốn về với biển.”
Vài giây yên lặng, Nhân cười trong điện thoại: “Em đi lúc
nào sao không cho anh biết? Ừ, em cứ ở chơi thoải mái rồi hẵng về. Lâu lâu đổi
gió một chút. Anh ủng hộ em.”
Cô lặng lẽ tắt máy. Một chút chạnh lòng khi Nhân ủng hộ những
chuyến đi của cô. Cô đã nghĩ Nhân sẽ thảng thốt khi biết cô không còn ở thành
phố nữa. Nhân sẽ sốt sắng mà bảo cô mau quay về. Nhân sẽ đặt câu hỏi vì sao cô
muốn những chuyến đi một mình?
Song, tất cả chỉ là ước muốn của cô. Có thể Nhân vì yêu cô
mà nghĩ cho cô thật sự. Vậy mà lúc này đây, cô chỉ muốn có anh bên cạnh. Muốn sống
lại những tháng ngày hai người còn yêu nhau. Cái ý nghĩ đó khiến cô mặc cảm tội
lỗi với Nhân thì ít, mà day dứt về anh thì nhiều.
Cô vừa muốn có anh, lại vừa không muốn phá vỡ đi cái hạnh
phúc yên ấm của gia đình nhỏ bé ấy. Khi biết anh sắp chuyển đi, cái khát khao
được gần bên anh như ngọn lửa cứ bùng thốc trong cô. Có thể đó sẽ là những ngày
cuối cô được gần anh, rồi đây anh sẽ xa cô. Cô sẽ lại trở về bình yên bên Nhân,
điều đó có gì là tội lỗi?
***
Vy có mặt ở thành phố sau hai ngày ở biển Nha Trang. Cô từng
nghĩ rằng mình sẽ nán lại cho đến khi anh rời khỏi khu chung cư. Nhưng hai ngày
trước biển mênh mông, ngụp sâu trong nỗi cô đơn tột đỉnh, cô thấy mình thật hèn
nhát khi là kẻ trốn chạy cả chính mình. Cô quyết định trở về đối diện với anh.
Cô muốn đi tìm câu trả lời cho con tim tội nghiệp.
Sân ga ngày mưa. Mất ba mươi phút để cô đi taxi về nhà. Cô
xuống xe, co ro trong mưa lạnh. Chiếc áo mưa tiện lợi mỏng mảnh làm cho cô thấy
khá hơn. Cửa thang máy bật mở, cô vội vàng bước ra và đứng chôn chân trước sảnh.
Người đàn ông đang chờ thang máy đứng đối diện cô, đôi mắt mở
to với cái nhìn đầy ngạc nhiên. “Em?!” Như bừng tỉnh, cô chạy về phía nhà mình
lật đật mở túi tìm chìa khóa.
- Cảm ơn vì
em đã quay về.
- Sao anh biết?
– Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt anh, không chút bối rối. – Anh biết em bỏ đi ư?
Anh gật đầu thay cho câu trả lời. Sau nụ cười hiền từ, anh dịu
dàng:
- Anh biết điều
đó trước cả em. Ngay khi anh vừa chuyển đến, anh đã được quản lý khu nhà giới
thiệu danh sách hàng xóm. Anh đã nghĩ chắc một ai đó trùng tên họ. Nhưng em biết
đấy, chẳng khó khăn gì để anh tìm ra em.
- Tại sao anh
nghĩ là em sẽ bỏ đi? – Cô hỏi trong khi xốc lại chiếc áo mưa.
- Tính em,
anh hiểu.
Cô bối rối tra chìa vào ổ khóa. Anh bước đi sau lời chào thiện
ý.
***
Quán café cũ, nơi ngày xưa hai người vẫn hẹn nhau. Anh chọn
chiếc ghế đối diện cô chứ không phải là bên cạnh cô như ngày xưa.
- Sao anh lại
chuyển đi? Có phải vì em không?
- Cậu ấy… tốt
với em chứ? – Anh đáp lời cô bằng một câu hỏi.
- Vâng, trên
cả tốt. Anh ấy luôn chiều em. – Đó là cách mà các cô gái vẫn nói về người yêu mới
của mình trước người tình cũ.
- Tốt hơn anh
chứ? Anh trông hai người rất đẹp đôi.
- Theo em biết
thì đàn ông không thích bị so sánh. Càng không thích bị so sánh với một người
đàn ông khác bởi người phụ nữ mà họ yêu.
- Em hiểu đàn
ông từ khi nào vậy? – Anh cười cười.
- Từ khi gặp
anh ấy. Anh ấy không bao giờ che giấu những cảm xúc và suy nghĩ với em. Vì vậy
mà bọn em ít khi giận nhau. – Cô thành thật
- Còn anh thì
khi bị hiểu lầm, lại luôn im lặng làm cho em phát cáu lên?!
- Anh chưa trả
lời câu hỏi của em. Vì sao anh chuyển đi?
Anh trầm ngâm rót ánh nhìn vào tách café rồi lại ngẩng lên
nhìn cô:
- Vì chúng ta
không thuộc về nhau. Chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau. Nhưng chính
điều đó khiến anh biết trân trọng em, người ta yêu quý những gì là của mình, biết
ơn những người yêu quý mình, nhưng người ta sẽ càng nhớ lâu hơn trước tình cảm
của một ai đó dành cho họ mà lẽ ra họ không có phần được hưởng. Hay tóm lại là
họ không có suất. – Anh bắt đầu hài hước.
- Vì thế nên
anh chọn cách ra đi?
- Nếu anh
không làm vậy thì em sẽ phải làm vậy. Anh biết.
- Anh và chị ấy
có hạnh phúc không? Anh cũng yêu chị ấy chứ?
- Điều quan
trọng với anh bây giờ là gia đình. Cô ấy đã cho anh một gia đình. Cô ấy là mẹ của
con anh.
Cô biết trước câu trả lời của anh. Đàn ông không giống phụ nữ,
họ không thích kể về người mới với người cũ. Chuyện tình yêu thì lại càng
không.
Lúc này đây, cô bỗng thấy cái ước muốn được ở cạnh anh những
ngày còn lại của cô thật ngông cuồng. Bởi cô hiểu nó sẽ không làm cho anh và cô
thấy yêu nhau nhiều hơn, khi mà mỗi người đã yên vị một góc trong tim nhau và
cô rất bằng lòng về điều đó.
- Em sẽ
không ghét anh chứ?
- Không. Em từng
nghĩ anh sẽ ghét em và muốn quên em từ lúc em ra đi. – Cô dừng lại một chút để
nhìn thấy nụ cười và cái lắc đầu thật khẽ của anh. – Em thích con người trách
nhiệm của anh hiện giờ. Điều đó khiến cho em thấy tôn trọng anh hơn.
- Anh sẽ mãi
nhớ em.
Họ rời quán café trong bóng chiều tà. Cả hai lặng lẽ bước
bên nhau suốt cả con phố dài. Bàn tay cô chợt lạnh trong tay anh. “Em sẽ lên
taxi chứ?”
Anh hỏi khi chiếc taxi màu xanh lá cây dừng lại trước hai
người. “Không. Anh về trước đi, em sẽ gọi Nhân đến đón.” Cô nhìn thấy nụ cười
và cái vẫy tay của anh qua làn cửa kính cho tới khi chiếc taxi khuất khỏi tầm mắt
cô.
- Em đợi anh
lâu chưa? – Nhân hỏi khi vòng xe đến chỗ Vy.
- Mười phút
có lẻ. Nhưng em thà đợi anh lâu còn hơn thấy anh chạy xe siêu tốc. Đồ ngốc! –
Cô nói trong khi ngồi sau xe và choàng tay qua Nhân. – Anh còn nhớ nữ nhân vật
Francesca trong phim Những cây cầu ở quận Madison không?
- Có, và anh
nhớ em từng nói em không thích bà ấy.
- Không, bây
giờ không phải chuyện đó. Em muốn hôm nào chúng mình đi xem phim ý.
- Anh chẳng bảo
giờ từ chối em điều gì. – Nhân thả một tay ra sau nắm lấy tay cô. Trong hơi Thu
lành lạnh của cơn gió đầu mùa, cô cảm nhận bàn tay Nhân thật ấm biết bao.
0 Nhận xét